Cây thở sương mù có còn không?
Cành khô hoa vẫn đoá phiêu bồng
Ai người tri kỷ mờ sương khói
Hãy đến cùng nhau một chút lòng
----------------------------
Suối reo, lá reo, đá cũng reo
Niềm vui tri kỷ chút tiêu diêu
Sá gì sương khói trần sa hữu
Uống cạn chung trà ngắm tịch liêu
----------------------------
Chung một rừng lan của thiện hiền
Làm người đâu tục, biết đâu tiên
Hạo nhiên đạp đất chân không lấm
Xin tặng mai sau một cõi miền
----------------------------
Ta đã run tay viết chữ thường
Đi qua trần thế khói sương vương
Ngồi đây tri kỷ tình xưa cũ
Tao ngộ cùng ta một đoạn đường
----------------------------
Nhắm mắt nhìn xuyên thấy mặt trời
Tinh khôi ánh nắng cỏ hoa vui
Ta cùng Sử Quán tình riêng cõi
Bản sắc quê hương đóa tuyệt vời
----------------------------
Lưu bóng, giữ hình kỷ niệm nhau
Nhìn xem mây trắng thoáng qua đầu
Biết đâu khoảnh khắc đâu tồn tại
Vĩnh cửu hoa bèo điểm biển dâu
----------------------------
Đã hẹn cầm tay bước cõi ngoài
Từ trong lùm bụi quyết vươn vai
Lỡ yêu cái đẹp yêu chân thực
Thắp lửa con tim suốt dặm dài
----------------------------
Chút nước, chút sương, chút khí trời
Xin ai tri kỷ – thở cùng tôi
Tùng già rỉ nhựa, thơ thêm mực
Thắp lửa nhân văn phụng hiến đời
----------------------------
Cây đã khô mà nhựa cũng khô
Tình người giun dế khóc hư vô
Đêm sâu đất thở, mầm vươn nhẹ
Đội ánh bình minh vượt cõi bờ
----------------------------
Nhúm lửa góc khe, sưởi cỏ hoang
Chú sâu vỡ kén, đón trăng vàng
Hóa ra trời đất ươm thi tứ
Tung cánh hạo nhiên cỡi gió ngàn
----------------------------
THU CHỜ !
Chờ mãi, chờ ai giữa biển dâu !
chờ tâm ngọc trắng, tuyết thêm mầu
chờ chàng lãng tử, quăng hồ nậm
chờ khách phong trần, cởi dép lau
chờ bạn giang hồ vong dặm lữ
chờ trang hảo hán hạ long đao
chờ tay kiếm mã tung yên giáp
chờ chí anh hùng buộc vó câu
chờ gió tri âm xao vạn thuở
chờ hương tri kỷ tỏa nghìn thâu
thế gian bấy kẻ lòng muôn trượng
phẩy bút hư không, phóng thoại đầu !
(Khóc với hư vô, đá gục đầu)
----------------------------
Giữ chút hương cho non xanh
Mai sau đón bạn thị thành về chơi
----------------------------
Xuân thu cánh cửa không cài
Đợi tâm dặm bụi mốt mai tương phùng
----------------------------
Sử quán lá vàng không chín lắm
Nên tơ trời nhả sợi giữa khung thêu
Ta muốn hỏi tri âm trời lận đận
Khóm cúc già bên dậu nở hoa chưa?
----------------------------
Em ra đi,
ta xin chào tương ngộ
khu rừng xưa, bóng hạc lẻ loi về
tình như thạch, thâm sơn còn nguyệt thố
bên trời, ta,
vong lữ lẫn vong quê !
----------------------------
Bây giờ xa nhau: đông châu, tây thổ
Bên trời, ta,vong lữ lẫn vong quê
Tình như đá, non sâu còn trăng tỏ
Núi cũ ơi! Bóng hạc đã quên về!
----------------------------
Câu thơ hương chổi, hương tràm
Vượt bao sông suối lang thang phố đời
Dẫu cho bụi lấm đất trời
Giọt tâm trong vắt, tặng người tri âm!
----------------------------
Vườn đào đá ngủ cỏ xanh
Thêu bức tranh chữ dệt tình cố quê
Bạn bè lác đác đi về
Mù sa bóng nhỏ lê thê mộng dài.
----------------------------
Bốn mùa tri kỷ trà hoa
Ai người tri kỷ chung trà đạm hương
Thương hoa thương kiếp vô thường
Để nghe tĩnh lặng mười phương thanh bình
----------------------------
Đời như trái hạnh đào
Ngọt hồng xuân anh em
Cây vườn chim biển đậu
Mơ màng ánh trăng đêm
----------------------------
Hương trà ấm vẫn đêm đêm bè bạn
Quê nhà xưa thấp thoáng ở đâu đây
Ta cúi xuống mênh mông lòng hữu hạn
Nhặt nỗi buồn xem trăng lặn trên tay.
----------------------------
Khách qua muôn dặm núi
Bỗng hiện đám mây lành
Bỗng hiện bình minh xanh
Hóa văn trên lá trúc
----------------------------
Ta đến đây chưa một lần giao kết
Nên ra đi cơn gió thoảng ngoài song
những bài thơ suốt đời làm chửa hết
Tình anh em hoa nở thắm trên dòng
----------------------------
Bạn hiền, lâu, đến thăm
Chung trà như đậm vị
Thơm nụ cười nước trăng
Thơm câu thơ ý nhị
----------------------------
Tình xanh vườn cũ quay về
Hồn cây mắt lá bốn bề thủy chung
Còn đây gốc đá, cội tùng
Đã quen gió núi, hương rừng nguyên sơ
----------------------------
Có khách từ mù biên phương
Chập chờn gió cát khói sương tìm về
Ngắt đôi sợi chỉ nguyện thề
Tặng người tri kỷ quán quê bạn hiền
----------------------------
Gốc tùng, cụm đá, cành hoa
Bức tranh sử quán chan hòa nước mây
Tình tâm với một cõi này
Ai người tri kỷ – cùng say cội nguồn.
----------------------------
Ngồi khe rửa bút chờ mây lặng
Đợi cá ngậm trăng tiếp bạn hiền.
----------------------------
Lá reo chắc có bạn hiền,
Then mây khẽ động, Tâm thiền mở ra
----------------------------
NHÃ NHÃ MÀU TRĂNG
Ngọn đèn
giáo án nghiêng nghiêng
Câu thơ ngộ ngộ,
bạn hiền bấy nay
Màu trăng
nhã nhã phương này
Chén trà đạm đạm
tự rày tiêu dao !
----------------------------
XIN CHÀO!
Xin chào
sương khói bạn hiền
Xin chào cố quận
túc duyên cận kề
Xin chào
một cội bồ - đề
Thi tâm phiêu hốt,
ta về nguồn xưa!
----------------------------
Anh em lâu ngày gặp lại
tuổi già làm biếng thăm nhau
cơm canh chỉ còn đôi chén
chuyện trò không được mấy câu
----------------------------
ĐÊM NGÀY
Trà ngon
không có bạn hiền
Tri âm cuộc lữ,
điền viên mấy người
Đêm nghe
đất đá nứt chồi
Ngày nghe
mây gió
nói cười lao thao
----------------------------
Góc cây, cội đá, chùm rêu
Thêu tranh tĩnh vật nói nhiều với ta
Tri Kỷ hãy cạn chung trà
Để nghe trời đất thở ra, hít vào
----------------------------
Thêu hoa tĩnh tại khe sâu
Thêu hoa chót núi ngâm câu thanh nhàn
Tri kỷ lạc bước tìm sang
Nhặt hương trong gió chút nhàn chút vui
----------------------------
Chỉ quen uống móc ăn sương
Lại quen giữ sắc gìn hương cho đời
Thanh cao cốt cách vẹn mười
Tri âm tri kỷ ai người biết hay?
----------------------------
Đã mấy Huyền Không,
vui cỏ hoa
nhân tình ác lặn, xế huy tà !
điền viên thanh khí, u nhàn nhé !
tri kỷ không về,
Ta với Ta !
----------------------------
Ráng khói ngàn xưa, nét huyễn hư
yên hà, mai hạc – Tố Như ư ?
trăng khuya, trang sách, đèn tri kỷ
bạn cũ, chung trà, vị tĩnh cư
----------------------------
Trúc reo, hiền giả xa về
Trầm thơm vừa lụn, trà quê nhạt rồi
Hương hoa gió giấu sau đồi,
Còn trơ mái rạ ta ngồi ngắm không.
----------------------------
Trăng vàng soi dòng lặng
Tri âm bóng Cổ Tùng
Chùa xưa rêu khói phủ
Nghe lạnh cả Chơn Không
----------------------------
PHONG LAN
Ẩn sĩ chi hoa ? vương giả hoa ?
thuở xưa quê quán chốn yên hà
sắc hương thanh nhã, bao người mến
cốt cách kiêu kỳ, ít kẻ ưa
uống móc ăn sương – y nết cựu
gìn vàng, giữ ngọc – vẫn nòi xưa !
hồng trần lỡ đọa thì không tiếc
chỉ tiếc tri âm ít ỏi là…!
----------------------------
Quá đủ,
Tri âm dẫu chẳng nhiều
Còn non, còn nước, còn cô liêu !
Sông Hương, ai có chờ thi tứ ?
Chuông vọng Hàn San tự cổ hồi !
----------------------------
CÕI VĂN
Cỏ, hoa văn,
gót chân người
Khe xanh, đá trắng,
khoe tươi, điểm hồng
Tri âm,
ai đó tấm lòng
Đồi hương, đợi giọt
sương trong ẩm trà!
----------------------------
TÀI HÈN
Tài hèn
nên kiếp lâm viên
Thì xin hoa cỏ
chút duyên bạc đầu
Tri âm
nếu có tìm nhau
Chén trà bên giậu,
hương cau cuối vườn
----------------------------
CÕI NÀY
Viết chi
rồi cũng dùng lời
Mần chi
rồi cũng
chuyện đời loay hoay
Tri âm còn một cõi này
Yên Hà, mai hạc,
khói mây bạn cùng!
------------------------------
Thôi nhé cuộc đời, cho tôi kính lạy
Thôi nhé anh em, bằng hữu, chút tri lòng!
Vẳng chuông sớm tôi thấy mình ngồi dậy
Ráng tu hoài dẫu thiên địa vô công!
----------------------------
Lời tục sĩ, đau lòng ai đó chứ?
Tháng ngày chừ, thơ thẩn núi non xưa
Vài bằng hữu, cũng dạt dào thi tứ
Dăm anh em, sông núi cũng dư thừa!
----------------------------
Tôi gánh kinh
còn anh em thì gánh sách
vào chợ oằn vai,
vạn hỏi, một người mua
đổi màu mắt xanh, tâm hồn, sự sống
chắt chiu môi trường,
khí hậu, tuyệt vời chưa?
----------------------------
Hóa ra
người anh em cùng tình thơ, nghĩa sách
tiếp nền văn cho xứ Huế, sông Hương
người mắt sáng
cố đô này không ít lắm
chữ nghĩa mối mọt nhiều
nhưng thanh khí chất đầy rương!
----------------------------
Chuyện thế gian dù ai mời ai hỏi
nụ cười bỉ nhân: đá lạnh rêu nhờ
một chung trà uống cạn cổ sơ
một tách rượu mời hư không bằng hữu
----------------------------
Những bằng hữu lên đường
những người em ở lại
tôi xin chấp tay im lặng, cúi đầu
không nói được dẫu một lời vụng dại
trong hồn tôi
sương phủ mấy nhịp cầu
----------------------------
Văn thơ
gánh nặng tuổi già
cảm thương trần cảnh
trăm hoa sớm tàn
ngước lên
cảm lá xanh ngàn
nhìn quanh
bằng hữu
lang thang chưa về!
----------------------------
Bước ngược chân không
qua thăm miền bè bạn
có con đò đậu mãi giữa dòng sông
sông vẫn chảy và con đò nằm ngủ
và con trăng lặng lẽ chiếu trên dòng
----------------------------
Sống và thở chiếc lá xanh góc núi
bạn bè xưa – hương cỏ đến tìm ta
chén trà xanh, xanh ngát tấm tình xa,
trăng trên án đọc vần thơ mới viết
----------------------------
Chung trà độ nọ
bạn bè ly tán hết
buồn, cô đơn
là số phận của tâm hồn
không ai hiểu
nói hoài thêm nhạt miệng
chẳng lẽ nào
hiu hắt nẻo không môn?
----------------------------
Bạn bè cũ
kẻ khóc người cười
ôm chân cầu hoạn nạn
sợ chống chèo
sợ thuyền hư mục
suốt dòng không
hội đèn tàn
bên quán chiều chợ cũ
tha thiết gọi đò
nhưng chẳng muốn sang sông!
----------------------------
ĐÓN
Chừ ta
mở rộng cửa nhà
Đón chim,
đón gió ta bà ghé chơi
Rồi còn
khói bụi bên trời
Và thêm bạn cũ
nhiều đời tha hương !
----------------------------
BÊN VƯỜN
Lá nghiêng
hứng nắng bên vườn
Hương từ
năm trước
tiện đường ghé chơi
Đóa hoa
tươi tắn nụ cười
Hỏi thăm bạn cũ,
bồi hồi tứ thơ
----------------------------
Hiên thơ chờ khách bên trời
Tình như mai tía hoa rơi lời chào!
Con chim uống nước Nguyên Đào
Hót chơi một tiếng rì rào gió Xuân!
----------------------------
Nỗi buồn lên núi hoá thân
con chim chiền chiện hót gần hót xa
lên đồi tây ngắm nguyệt tà
đợi người dặm lữ chén trà sương xanh
----------------------------
Bến không cũ và cây đa không cũ
đò ai neo từ độ xa nguồn
lúc gặp lại mừng mừng tủi tủi
mắt em hiền màu trăng lụa đầu non.
----------------------------
Từ giã nhé ! mấy năm không hẹn được
kẻ đông châu, người tây thổ mù khơi
còn luân hồi
thì ta còn gặp gỡ
còn ra đi, còn trở lại bên người !
----------------------------
Hứa Nhất Thiên
Chỉ tín tao phùng Hứa Nhất Thiên
cổng tre, lối cỏ dáng thanh mềm
chân trời, góc biển – chung tàng thụ
trăm núi, nghìn sông – một cảnh Thiền
cổ độ, doanh hư bày đủ vẻ
phong trần, hưng phế góp thêm duyên
đệ huynh phiêu lãng phương hà ngoại
dáng đá hình cây: nhớ bạn hiền !
----------------------------
RẠC RỜI
Dang tay
ôm trọn bi sầu
Cũng không ôm hết
thương đau cõi người
Ra đi,
thì đã xa rồi
Đệ huynh còn lại,
rạc rời vài ba
----------------------------
Tôi sẽ ra đi mà không hề bỏ lại
Thế gian này cũng tình nghĩa đệ huynh
Nếu còn sống, tôi còn yêu thương mãi
Và lỡ lầm xin trời đất bao dung
----------------------------
Tảng đá bên gốc sồi già,
giờ ai ngồi làm thơ ?
Nhìn đệ huynh xa xăm
từ con đường thiên lý ngược
Hội quy về, nồi chè to thắm thiết
Một lần, hai lần
rồi tiếng gọi sông hồ
giục giã ra đi!
----------------------------
Vẫn biết đấy,
đệ huynh là tình nghĩa
nhưng mai vàng,
vẫn ngại nỗi bắc phong!
Em ngủ muộn
trang kinh quên khép lại
đĩa dầu hao,
hoen cháy giấc mơ nồng
----------------------------
KHÔNG LỜI
Đệ huynh
biết mấy thâm tình
Đền đi lặng lẽ,
câu kinh không lời
Ta còn
hơi thở nụ cười
Xoa tay huyễn hóa,
xả rơi bụi vàng.
----------------------------
Các em của tôi mà tình thầy, nghĩa đệ
Có nhớ nhau xin cạn một chung trà
Đời còn đẹp khi ta còn giọt lệ
Đời khổ đau nên sinh-tử-tình-ca!
----------------------------
Những băng mục còn trơ ngấn lệ
Trán xuân thu, rỗ lá nguyên sơ
Ngọn đèn nhỏ quê nhà huynh đệ
Chút trăng mùa ý nổi vất vơ
----------------------------
Xin đền đáp thâm tình huynh đệ
Cùng bốn phương bằng hữu một nhà
Nước non tình, trời biển bao la
Cùng cây cỏ chút màu xanh lá
----------------------------
U nhã tình lan, thanh đạm hương
ngày ngày phiêu hốt khí thanh dương
chung trà huynh đệ vui đầy nguyệt
sảng khoái ngâm tràn, phương tiếp phương!
----------------------------
Non nước ngậm ngùi,
tri kỷ mười phương tình nghĩa nặng
Gió mây thăm thẳm,
anh đào vạn nẻo lệ hoa rơi
(Bài thơ trong Điếu Văn viếng TKH Mười Lời, do giáo sư Vũ Khiêu viết)
----------------------------
Thân gửi XQ Tri Kỷ Hữu
(điệu ca trù)
Mưỡu:
Năm qua mình ở bên ta
Năm nay nước thẳm non xa nhớ mình
Gió xuân thổi lạnh tâm tình
Mình ơi thấy nỗi nhớ mình hay không.
Nói:
Trần ai tri kỷ
Hỏi trăm năm trần thế được bao người?
Bao vinh hoa phú quý ở trên đời
Sao sánh được một người tri kỷ hữu
Nhất phùng tri kỷ thiên bôi tửu
Vạn lý tinh hoài nhất phiến đan
Từ hoàng hôn cho đến điểm đêm tàn
Rượu dẫu cạn tình càng chan chứa
Thế mới biết từ buổi ban đầu gặp gỡ
Đã tin nhau rồi nữa vẫn tin nhau
Thương nhau đến thuở bạc đầu.
(Hà Nội, ngày 12 tháng 12 năm 2008, giáo sư Vũ Khiêu viết lời)